Cụ Tứ năm nay đã ngoài cái tuổi mà người ta gọi là “bát thập đắc hi hỉ, cửu thập siêu thọ”. Ấy vậy mà cụ vẫn minh mẫn lắm, ngày ngày vẫn chống gậy với đôi lưng còng mang vài bó rau, cọng cỏ ra chợ bán.
Cuộc đời cụ có lẽ thật lắm gian truân và đầy kí ức buồn vì bom đạn. Chiến tranh đã cướp đi tất cả những người thân yêu của cụ. Người chồng theo tiếng gọi của tổ quốc, khoác balo lên đường khi đứa con trai thứ hai vẫn chưa kịp chào đời. Rồi chồng cụ hi sinh trong trận đánh với bọn Pháp năm 54. Hồi đó khi nhận được tin báo tử của chồng, cậu con trai thứ hai của cụ vẫn chưa kịp cai sữa, cậu lớn thì mới tròn 3 tuổi, mới chập chững biết đi. Cụ phải gắng gượng nỗi đau, gạt bỏ nước mắt vì mất chồng để làm điểm tựa cho hai đứa con nhỏ. Cụ bươn trải đủ loại nghề, từ nhặt vỏ lon, đan cái rổ, cái mẹt cho đến việc gánh hàng rong đi bộ gần 20 cây số mỗi ngày ra tận chợ Bưởi để bán cho được giá.
[Tản mạn] Chuyện về cái gọi là "Cách nhìn cuộc sống".
Tôi thích những thú vui mà tôi đang có.
Bắt xe bus ra Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền rồi về.
Trốn tiết để chạy các tầng nhà A xem cảnh ngủ gật của sinh viên trong các lớp.
Bắt xe bus chạy loăng quăng Hà Nội để ngắm nhìn xe cộ chạy trên đường.
Dừng xe, tắt máy nhìn cái khoảng khắc cuối cùng khi đèn xanh chuyển sang đèn đỏ.
Hay đơn giản ngồi một quán cafe hàng giờ đồng hồ chỉ để nghe một bản nhạc hay sáng tác một bài thơ.
Tôi thấy hứng thú với những điều đó. Có người bảo tôi rảnh, cũng đúng. Có người bảo tôi thừa hơi nên làm vậy, cũng đúng. Và cũng có người bảo tôi chơi trội, cũng đúng. Tôi thích làm những điều đó chỉ đơn giản vì nó mang lại cảm xúc cho tôi, giúp tôi cảm nhận cuộc sống tốt hơn, vậy thôi.
[Tản mạn] Chuyện cô Hin Tè
Cô Hin là con gái út của bà Bắc. Từ Tè được gắn liền với cô từ bao giờ và tại sao tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết từ hồi nhỏ tôi vẫn hay thấy người ta gọi cô là vậy, Hin Tè. Cô hay ngồi bán quán ở ngã tư cùng mẹ. Đôi chân cô bị teo và quắt lại sang hai bên từ nhỏ nên chẳng thể đi được đâu, chỉ quanh quẩn trông quán cho mẹ rồi bám víu đi qua đi lại đến cái giường được để cạnh chỗ bán hàng.
Tên Hin không phải tên thật của cô, nhưng vì đôi chân teo nhỏ khiến cho cơ thể cô không được lớn nên người trong nhà gọi cô là Hin. Gọi nhiều thành quen, người trong làng rồi từ đó cũng chẳng mấy ai biết tên thât của cô là gì nữa. Bọn trẻ con trong xóm chẳng ai là không biết cô vì hồi đó cũng chỉ có vài ba quán mở bán hàng lẻ. Cứ mỗi lần bố mẹ sai ra mua gì đều qua quán cô để mua.
Tên Hin không phải tên thật của cô, nhưng vì đôi chân teo nhỏ khiến cho cơ thể cô không được lớn nên người trong nhà gọi cô là Hin. Gọi nhiều thành quen, người trong làng rồi từ đó cũng chẳng mấy ai biết tên thât của cô là gì nữa. Bọn trẻ con trong xóm chẳng ai là không biết cô vì hồi đó cũng chỉ có vài ba quán mở bán hàng lẻ. Cứ mỗi lần bố mẹ sai ra mua gì đều qua quán cô để mua.
[Tản mạn] Chuyện cô Tư lùn và chú Vụ chột.
Cô Tư là con gái thứ trong gia đình. Lứa tuổi 9x trong làng không ai là không biết cô. Bọn trẻ con chúng tôi hồi đó gọi cô là cô Tư Lùn. Cũng chẳng biết cái tên Tư Lùn được gắn với cô từ khi nào nữa, không phải vì cô bị lùn nên gọi vậy. Chúng tôi chỉ biết cái tên đó đã gắn liền với cô từ rất lâu, người lớn trẻ con trong làng đều gọi vậy.
Cô Tư có vẻ ngoài già hơn rất nhiều so với cái tuổi gần 40 của cô. Đầu tóc lúc nào cũng bù xù, quần áo không được sạch. Cô bị chậm phát triển, thần kinh thỉnh thoảng không được ổn định. Tôi nghe bảo rằng hồi nhỏ cô bị cảm, bị ốm liền mấy ngày, từ đó mà trở thành như vậy. Ấy vậy mà cô tốt lắm, hay cười với mọi người. Hễ việc xóm đều thấy cô tham gia. Trong xóm, nhà nào có đám cỗ tôi cũng thấy cô đến sớm để làm giúp.
Cô Tư có vẻ ngoài già hơn rất nhiều so với cái tuổi gần 40 của cô. Đầu tóc lúc nào cũng bù xù, quần áo không được sạch. Cô bị chậm phát triển, thần kinh thỉnh thoảng không được ổn định. Tôi nghe bảo rằng hồi nhỏ cô bị cảm, bị ốm liền mấy ngày, từ đó mà trở thành như vậy. Ấy vậy mà cô tốt lắm, hay cười với mọi người. Hễ việc xóm đều thấy cô tham gia. Trong xóm, nhà nào có đám cỗ tôi cũng thấy cô đến sớm để làm giúp.
Trò chơi của tuổi thơ.
Tuổi thơ tôi toàn trò "vô bổ"
Sáng bắn bi chiều về hun dế
Lúc nhẹ nhàng với chút sét mềm
Chơi pháo nổ pháo langg khắp xóm
Lúc sôi nổi với chuyện bắn tên
Chút cây lúa thêm vòng chun thành cung
Như ngày xưa bộ lĩnh chơi trận giả
Vui hết xẩy đứa nào cũng hăng ghê
Chuyện con quay cũng khiến bọn tôi mê
Mẩu gỗ bé đóng chiếc đinh nhỏ
Quấn dây dù giống thương binh đó
Dang cánh tay đập mạnh đất mềm
Từng vòng quay quay đều chẳng dứt
Ngắm nhìn nó lâu thật lâu
Trò con khăng cũng chẳng kém đâu
Vung sức người gẩy mạnh bay xa
Bay cao nhé chú khăng của tôi ơi
Bay khắp nơi đi xa thật xa
Để thấy được bầu trời rộng bao la
À với chú bọ xít đó mà
Tưởng thấy ghê nhưng chơi cũng mê
Dính nhựa đường mẩu đóm làm đế
Phi ầm ầm quay tít bốn bề
Tuổi thơ tôi đơn giản chỉ thế
Nhưng nó khiến tôi vẫn thấy mê.
---------------------
Hà Nội, 28/11/2014
Viết Thủy Nguyễn
[Tản mạn] Chuyện về cái gọi là "Lời nói dối đáng yêu"
Tôi vẫn nhớ như in một câu nói của một thầy dạy văn tôi hồi lớp 6: "Nói dối không phải lúc nào cũng xấu xa, đôi khi nó lại trở thành lời nói dối đáng yêu, tuyệt vời trên cả sự thật".
Cách đây nửa tháng, tôi có trò chuyện với một em về sự chân thành, chân thật trong trò chuyện. Lời nói xuất phát từ sự chân thành và thẳng thắn sẽ thường mang tới cảm giác tin tưởng cho người nghe. Vì vậy em luôn muốn nói những lời nói chân thật, không muốn pha tập chút nghệ thuật giao tiếp gì khi trò chuyện với người khác. Giả dối trong lời nói đối với em là một điều tệ hại. Tôi không phản đối cũng chẳng đồng ý với điều đó. Bởi đó là cách nhìn của em và nó đúng với em thì em dùng.
[Tản mạn] Chuyện về cái gọi là "sống chậm"
Mình bắt đầu biết làm chủ cuộc sống mình nhiều hơn, biết quan sát nhiều hơn. Nó giúp cuộc sống của mình không còn vội vàng và lo âu như hồi trước nữa. Cái hồi mà chỉ biết lo về tương lai của mình ra sao, lo xem mình đã làm được gì hơn đám bạn. Mình được làm chủ và quyết định cuộc sống của mình theo hướng mình muốn hơn. Điều đó giúp mình biết yêu thương bằng hành động nhiều hơn, biết lắng nghe và thấu hiểu đời hơn. Mọi điều đó bắt đầu từ khi mình cảm nhận được sự đổi thay khi biết sống chậm lại.
Sống chậm lại giúp mình hiểu rằng, cuộc sống vốn đơn giản nhưng vô hình chung vì lo âu, vì sợ hãi kém cỏi khiến cho ta đánh mất đi sự giản đơn của cuộc sống. Khiến cho ta tưởng rằng, cuộc sống thật khó khăn với ta.
[Tản mạn] Chuyện về "Con chữ - nết người"
Hồi bé tôi, mà chính xác hơn là bọn trẻ con chúng tôi thì đúng hơn, hay được người lớn dạy cái câu này lắm. Ấy là "Con chữ nết người, nhìn vào chữ có thể là biết được đạo đức thằng đó sau này như thế nào ngay". Trẻ con chúng tôi được hay được nhồi cho cái quan niệm ý lắm. Cũng nhiều nhà trong làng tôi cũng hay đưa con mình đến các cô giáo mầm non để rèn cho bằng được chữ nét thanh nét đậm, con chữ phải ngay ngắn thằng hàng.
Tôi thì đếch tin điều đó. Mà chính xác hơn là
[Tản mạn] Chuyện về cái gọi là "triết lý đúng-sai"
Mình đặt tên cho nó là "triết lý", nói thế nào nhỉ, đại loại nó chỉ là mấy điều được đúc kết lại từ những người gọi là "chiến thắng" thôi. Ấy vậy mà mình thích lắm, cho mình ngồi đọc cả ngày chắc chẳng bao giờ thấy chán.
Tại sao à? Đơn giản thôi,
[Tản mạn] Chuyện về cái sự học chẳng giống ai.
Tôi tự cảm thấy may mắn và xen chút tự hào về việc học của tôi. Chẳng phải vì việc học trường chuyên của huyện hay của tỉnh. Cũng chẳng phải điểm chác không đến nỗi tồi trong các kỳ thi gọi-là-quan-trọng. Mà bởi vì tôi vẫn giữ được cho mình những câu hỏi: "tại sao" và "tại sao" của một đứa trẻ. Dù rằng chẳng được "hoàn hảo" như một đứa trẻ thực thụ.
[Tản mạn] Chuyện về những đứa bạn thân của tôi.
Tôi có một đám bạn chơi thân. Nói thế nào nhỉ, trên cả mức thân thì đúng hơn, tôi coi vậy.
Một đứa học cùng tôi từ lớp 5 cho tới hết lớp 12. Chắc là đứa thân nhất với tôi. Gặp là chửi, nói chuyện là dìm hàng nhau, không bao giờ nói đứa kia giỏi mà thay vào đó bằng câu nói quen thuộc: mày ngu nhưng hên thôi. Ấy vậy mà trong lòng phục đứa kia lắm. (Tôi vậy còn chẳng biết nó thế nào).
Một thằng bạn học với tôi 5 năm. Lớp 10 nó lên HN học. Nó là đứa mà tôi phục từ cấp hai. Giỏi và suy nghĩ chín chắn sớm hơn chúng tôi nhiều. Sống tình cảm và hiểu nhiều chuyện lắm. Ấy vậy mà gặp nhau chúng tôi cũng chẳng bao giờ một câu khen nó giỏi. Cũng lại: ngu nhưng hên thôi.
[Tản mạn] Chuyện về Nội và Ngoại tôi.
Hồi tôi còn bé tý bé tẹo, tầm 3-4 tuổi, ông nội là người quý tôi nhất nhà. Có cái kẹo, cái bánh người ta mang biếu đều cho tôi đầu tiên. Là người luôn khen tôi ngoan ngoãn (mặc dù tôi là một đứa rất nghịch, hay đợi ông ngủ rồi rình nhổ bất ngờ sợi tóc trắng của ông để ông không ngủ được nữa). Ấy vậy mà mỗi lúc ông gọi tôi bảo cho ông bế một lúc thì tôi lại chạy béng đi chỗ khác và còn quay lại cười khì khì như muốn trêu ngươi ông.
[Thơ vu vơ] Tháng mười một.
Tháng mười một có lạnh lắm không em?
Mùa Đông đến trong đêm trời trở gió
Ùa nỗi nhớ đong đây con phố nhỏ
Gợi ký ức mỗi tiếng bước chân về
Tháng mười một sao thấy dài lê thê
Để đêm đến vô tình gửi hoài niệm
Làm anh nhớ một nơi nào gẫn gũi
Một chốn cũ với vài điều ngắn ngủi
Đông đến rồi nắng ấm sẽ nhạt dần
Bước chân về cũng chỉ còn một nửa
Cũng chẳng còn ai ngoài một bóng hình
Đứng đợi chờ một bình minh đang tới
Mong âm thầm chẳng đôi chút hi vọng
Với cái lạnh của một chiều lạc lõng
Với những gì mà anh chẳng biết nữa
Và với em nhưng là của ngày xưa…
-------
Hà Nội, 21/11/2014
Viết Thủy Nguyễn
Làm thế nào để viết tốt hơn.
Gửi những bạn quan tâm và mong muốn rèn luyện việc viết của mình. Một chia sẻ của anh Ba Ba đã từng chia sẻ cho mình :).
1. Mình để ý tới nhịp điệu của câu từ. Em có thể độc to lên, hoặc đạp nhịp chân trong khi đọc thầm nó trong đầu. Việc tạo nhịp điệu như vậy nó tạo nên sự mềm mại của câu văn và cuốn hút người đọc. Những câu văn nhịp nhàng về từ, thanh sắc và ý thì sẽ dễ đọc hơn. Văn viết phức tạp không khó. Viết dễ trong sáng mới khó. Nó đến từ sự cảm nhận trực tiếp của cảm xúc mình và bằng cách sử dụng những ngôn từ đơn sơ, giản dị.
Cô đơn
Cô đơn và nỗi buồn luôn là đề tài cuốn hút tới phần lớn chúng ta nhất, nó tác động mạnh mẽ tới cảm xúc ta, nó cuốn ta vào vòng xoáy của nó vô hình lúc nào không hay. Ta chìm đắm trong nó và rồi nhiều lúc chẳng muốn thoát ra.
Người ta có thể trốn sự cô đơn bằng những nụ cười gượng gạo giữa đám đông nhộn nhịp, trốn tránh nỗi buồn bằng những bản nhạc sôi động hay những bản nhạc không lời chứa đựng tâm tư tan. Nhưng chẳng thể trốn chạy được chính mình, chính cái cảm xúc đó bên tận sâu thẳm trong ta.
Người ta có thể trốn sự cô đơn bằng những nụ cười gượng gạo giữa đám đông nhộn nhịp, trốn tránh nỗi buồn bằng những bản nhạc sôi động hay những bản nhạc không lời chứa đựng tâm tư tan. Nhưng chẳng thể trốn chạy được chính mình, chính cái cảm xúc đó bên tận sâu thẳm trong ta.
Để đọc sách được nhanh hơn.
Rồi ok, tuyệt vời lắm, tốt lắm bạn. Giờ thì hãy chia sẻ cùng tôi cảm nhận về việc đọc 2 đoạn đó nào. Có phải bạn thấy đọc đoạn 1 dễ chịu, dễ hiểu và nhanh hơn không? Bạn có thấy điều gì đó lạ không? Dù nhiều từ ngữ bị xóa đi một phần các con chữ và dấu của nó nhưng bạn vẫn có thể phát hiện và dịch được nó đúng không nhỉ? Tại sao vậy??
Chém gió, đừng để người khác phải khinh bạn.
Tôi dạo đó vẫn chưa hiểu hàm ý về vấn đề "chém gió" của chị. Tôi chỉ có một cái suy nghĩ ngây ngô: "vào FTU rồi thì sợ cóc gì sau này tương lai không sáng lạng".
Và quả thực cái suy nghĩ ngây ngô của tôi dần bị thay đổi theo thời gian. Theo thời gian tôi dần tờ mờ hiểu ra hàm ý của chị muốn bảo tôi:
-Chém gió không có nghĩa là được thốt ra những lời khoe khoang, bốc phét.
Đôi điều viết cho các em năm nhất.
Tôi viết những điều này cho các em- sinh viên năm nhất ạ. Tôi viết nó cũng dành cho những năm tháng tôi cũng đã trải qua của một năm về trước. Mong rằng các em không phải trải qua những năm tháng mù mịt như tôi đã từng, mong rằng các em tìm cho mình được con đường đi nhanh nhất đến với thành Rome
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Khi đã là sinh viên năm nhất, thực sự tôi mong các em chỉ thay đổi “cách học” khi bản thân đã cảm nhận được sự chán cực độ ở trên trường. Chán thật chán với những ngày tháng đến trường chỉ để điểm danh. Chán thật chán với việc đến mỗi kì thi lại tất bật với việc ôn thi và thi xong những cuốn giáo trình lại vào sọt rác. Và chán thật chán với cảnh tượng đến trường để chém gió, đến trường để lo lơm lớp cho những kì thi sắp tới, cho những 0.1, 0.2 điểm còn thiếu. Chỉ đến khi các em cảm nhận được sự chán đó thì hãy tìm cho mình con đường học khác. Con đường mà ở đó các em “đặt mông ở trường và để cái đầu của mình bay ra ngoài đời”, bay ra để học được những điều thực tế từ cuộc đời, những sự thật phũ phàng mà các em sẽ phải đón nhận sau 4, 5 năm sau. Còn không, khi vẫn cảm thấy những giờ học đó có ích với mình, hãy cứ trải qua những ngày tháng đó đi, đừng nghe những lời bên ngoài nói học đại học chẳng được gì.
Năm nhất – đừng ngồi yên [Phần 5]
Chap VI: Năm 2 trưởng thành.
Năm 2 thực sự là một năm đầy ý nghĩa với tôi, cho tôi nhiều cảm xúc. Một năm mà tôi được làm những điều mình thích, đi theo đúng con đường mà tôi tự quyết định. Tôi thực sự được học cho chính mình chứ không còn là học cho ba mẹ, cho cái tấm bẳng cử nhân mà hàng ngàn người đang chạy đua và dẫm đạp lên nhau để chiếm hữu được nó nữa.
Tôi bắt đầu năm 2 của mình bằng việc đi kiếm một công việc làm thêm. Kiếm một công việc để mình trải nghiệm thực tế về giá trị đồng tiền theo đúng nghĩa hơn. Nhưng đau đớn thay, chính điều đó suýt chút nữa làm tôi mất đi niềm tin vào con người với con người. Và lần này thất vọng hơn người đó lại là một người đồng hương của tôi.
Năm 2 thực sự là một năm đầy ý nghĩa với tôi, cho tôi nhiều cảm xúc. Một năm mà tôi được làm những điều mình thích, đi theo đúng con đường mà tôi tự quyết định. Tôi thực sự được học cho chính mình chứ không còn là học cho ba mẹ, cho cái tấm bẳng cử nhân mà hàng ngàn người đang chạy đua và dẫm đạp lên nhau để chiếm hữu được nó nữa.
Tôi bắt đầu năm 2 của mình bằng việc đi kiếm một công việc làm thêm. Kiếm một công việc để mình trải nghiệm thực tế về giá trị đồng tiền theo đúng nghĩa hơn. Nhưng đau đớn thay, chính điều đó suýt chút nữa làm tôi mất đi niềm tin vào con người với con người. Và lần này thất vọng hơn người đó lại là một người đồng hương của tôi.
Năm nhất – đừng ngồi yên [Phần 4]
Chap V: Câu nói quyết định cuộc đời.
Tôi trở lại với những ngày tháng chỉ biết lên trường điểm danh và về phòng trọ. “Tam giác vàng” đặc trưng của phần lớn sinh viên lại hiện trong tôi: “Trường-Chợ-Trọ”. Cái cuộc sống tẻ nhạt và ngột ngạt như ban đầu khiến tôi càng bức bí hơn trước. Tôi càng bất mãn với cuộc sống này hơn, bất mãn với cách học và cách dạy của trường đại học và bất mãn với cả cái suy nghĩ chỉ học trên trường để kiếm tấm bằng rồi xin việc. Những ngày tháng tiếp theo ở trường, tôi bỏ tiết những môn tẻ nhạt ở lớp để chạy lang thang khắp 12 tầng của tòa nhà A. Thỉnh thoảng lại trà trộn vào những lớp môn học của năm 3, năm 4 trên xem nó có thú vị hơn không. Nhưng nó cũng chẳng khá khẩm hơn. Vẫn những giờ học nhạt nhẽo và vô vị. Vẫn cái cách dạy giáo viên nói ở trên với những học thuật khó hiểu, những cái lý thuyết viển vông từ trên trời hay mang tầm vĩ mô đến vận mệnh kinh tế đất nước. Và hơn hết, vẫn cái đặc trưng của của sinh viên:Lướt web, chơi game, tán phét về những đồ hàng hiệu mới mua, về những môn học thiếu mất 0.1, 0.2 điểm và thậm chí cả …ngủ mê mệt trên bàn. Họ mặc kệ thầy cô giáo giảng bên trên đang nói gì không cần biết, cứ hết giờ lại nhấc mông lên và cắp sách về nhà.
Năm nhất – đừng ngồi yên [Phần 3]
Chap IV: Trở ngại gia đình và gục ngã bản thân.
Công việc CTV sales đó giúp tôi học được nhiều điều hơn về mảng kĩ năng mềm. Cái mà tôi khó có thể học được nếu chỉ đặt mông ở giảng đường đại học. Những ngày làm sales đó là những lúc tôi được sống chứ không phải chỉ tồn tại. Tôi được suy nghĩ liên lục và liên tục. Suy nghĩ về những việc mình cần làm và cần hoàn thiện. Từ ý tưởng cho tới cách thức để có thể làm tốt được công việc sales đó. Mỗi ngày tôi thức dậy từ sáng sớm rồi về phòng lúc gần 10h tối, không còn tình cảnh ngủ mê mệt đến 11h trưa và thức đến 2h sáng như tôi đã từng nữa. Đi như vậy làm tôi thấm mệt mỗi lúc đặt chân về phòng nhưng kì lạ tôi thích cái cảm giác đó, cái cảm giác thấm mệt đó giúp tôi nhận ra rằng: "cuộc sống này bạn chỉ được dùng 1 lần, hãy sống chứ đừng như kẻ tồn tại"
Năm nhất – đừng ngồi yên [Phần 2]
Chap III. Những bài học cho sự trưởng thành.
Bài học đầu tiên dần định hướng cho tôi biết cần phải làm gì đúng đắn hơn cho con đường phía trước. Nó định hướng cho tôi việc cần phải phát triển theo chiều sâu năng lực thật của mình chứ không phải những cái vỏ bao bọc bên ngoài. Cái vỏ bọc của một thằng sinh viên kinh tế có mác một trường gọi là danh tiếng, một thằng sinh viên được học những kiến thức “cao siêu” về kinh tế nhưng trong đầu rỗng tuếch và chẳng hiểu cái mô tê gì về kinh tế cả.
Nhận ra điều đó càng làm tôi háo hức cho những bài học tiếp theo của mình. Nhưng càng ra ngoài học nhiều, độ sock của tôi càng tỷ lệ thuận với sự trưởng thành trong suy nghĩ. Tôi nhận ra mình chả là cái quái gì của cuộc đời. Những cú đánh tiếp theo của cuộc đời thực sự là những điều đã biến tôi thành một con người hoàn toàn khác – một con người đang trưởng thành về suy nghĩ và hành động. Và bài học tiếp theo dành cho tôi đó là thái độ.
Năm nhất – đừng ngồi yên [Phần 1]
Bài viết này tôi muốn viết dành cho các bạn sẽ là tân sinh viên trong vài tháng tới. Viết để các bạn có được một sự lựa chọn nào đó phù hợp với mình. Viết để các bạn có được một cái nhìn khác cho những năm tháng đại học tiếp theo. Những điều này hoàn toàn viết trên những gì tôi trải qua 2 năm đời sinh viên vừa qua. Nếu nó không phù hợp với bạn, không theo hướng suy nghĩ của bạn, hãy bỏ qua và đừng nghĩ tới. Tôi không nói bạn cần làm như những gì tôi đã làm, tôi không nói nếu làm như tôi bạn sẽ tốt nên. Tôi chỉ viết ra cho các bạn có thêm một sự lựa chọn mới mà thôi.
Bạn à, để tôi kể câu chuyện của tôi, bạn nhé.
Chap I: Đời không như là mơ.
Tôi, một thằng học sinh chuyên toán thi vào một ngôi trường được gọi là tốt về khối ngành kinh tế, một niềm hãnh diện và tự hào của gia đình. Tất nhiên tôi cũng chẳng để ý nhiều tới điều đó nhưng trong tôi cũng có đôi chút tự hào về thành tích đó. Và tôi được vẽ ra một tương lai tốt đẹp, đầy hoa hồng bởi những trí tưởng tượng của tôi và bởi cả những lời nói của gia đình, bạn bè và những người xung quanh. Một cuộc sống sẽ lương cao và các doanh nghiệp sẽ vào tận trường đón những sinh viên tại trường tôi sẽ theo học ngay khi còn đang học. Một cuộc sống có lẽ chẳng có mảng tối trong đó, chỉ có một màu hồng tươi sáng cho con đường sự nghiệp phía trước của tôi.
Nếu các em vào đại học...
Gửi các em – những sỹ tử đang chuẩn bị bước vào kì thi đại học. Có thể những điều này chưa phải là lúc các em muốn đọc nhưng nó sẽ không phải là vô ích cho mình sau này, các em ạ.
Nếu các em vào đại học..
Các em có quyền được tự hào với thành quả của mình đạt được sau 12 năm đèn sách. Các em cũng có quyền được hãnh diện vì đã vượt qua hàng ngàn thí sinh khác để bước chân vào cổng trường mà nhiều bạn mong muốn. Nhưng xin đừng biến sự tự hào và niềm hãnh diện đó thành kiêu ngạo, các em nhé. Đừng tỏ ra mình giỏi giang hơn những bạn không đỗ. Các em có thể giỏi hơn các bạn về mặt kiến thức của 3 môn thi đại học nhưng điều đó không có nghĩa là các em giỏi hơn các bạn đó. Các em có thể thành công hơn các bạn ngày hôm nay nhưng không có nghĩa các em sẽ thành công hơn các bạn đó sau này. Vì vậy, dù em có đạt điểm cao hơn bạn đó, dù em có đỗ và bạn trượt, xin đừng kiêu ngạo mà coi thường những người điểm thi đại học thấp hơn em.
Điều gì giúp bạn giao tiếp thành công và viết bài cuốn hút?
Dưới đây là một số điều mình dùng khi giao tiếp và viết bài. Rất hữu ích với mình và hiệu quả. Mình muốn viết ra để chia sẻ với các bạn, hi vọng nó giúp bạn được điều gì đó.
1. Nói và viết điều mà người nghe, đọc muốn chứ không phải mình thích.
Đây là điều mà mình được biết rất lâu nhưng cũng mất nhiều thời gian mình mới thấm và áp dụng được. Bản thân ta luôn có xu hướng muốn kể, muốn viết ra những điều ta thích, ta muốn nhưng liệu người nghe, người đọc có muốn, có thích mấy điều đó không thì lại là chuyện khác. Cái họ muốn nghe và muốn đọc là thông tin đó có ích với họ không, có lợi gì cho họ không, vậy thôi. Họ không muốn biết bạn có tài này, tài nọ, thành tích này, thành tích nọ. Bởi vậy, khi nói hoặc muốn viết gì đó hãy tự hỏi lại mình xem người nghe, người đọc có được lợi ích gì từ nó không rồi hãy nói, hãy viết.
Cá lớn, câu đi trước khi quá muộn.
Bài viết này tôi muốn chia sẻ với những bạn sắp là tân sinh viên. Mong rằng những điều này có thể giúp các bạn tìm được cách phát triển bản thân nhanh hơn khi mới bước vào một môi trường mới - đại học.
Chắc hẳn bạn cũng từng nghe đến câu " CÁCH HỌC THÔNG MINH LÀ HỌC TỪ NHỮNG NGƯỜI GIỎI". Phải, đó không là cách học duy nhất để giúp ta phát triển bản thân nhưng nó là một trong những cách học thông minh nhất và nhanh nhất giúp bạn "hiểu bài" hơn.
Vậy "CÁ LỚN" tôi muốn bàn với các bạn ở đây là ai?
Chủ động hay thụ động - Con người hay robot
Tôi chợt nhớ lại hồi đầu năm lớp 10, thầy hiệu trưởng trường tôi có nói với lớp tôi "chân lý" làm tôi nhớ mãi: "Lớp 10 thầy dạy trò, lớp 11 thầy học cùng trò và lớp 12 thầy ngồi nghe trò dạy"
Có lẽ với độ tuổi non nớt mới bước qua quãng thời gian THCS được vài tháng thì khi nghe thầy nói vậy, trong đầu mỗi đứa học sinh chúng tôi cảm thấy choáng váng xen lẫn sự hoang đường về câu nói đó của thầy hiệu trường. Ai đời một người thầy giáo học vị bao nhiêu năm, qua 4 năm sư phạm kết hợp với một cơ số năm kinh nghiệm không ít lại phải học cùng hay thậm chí ngồi nghe mấy "đứa học sinh" kiến thức như đứa trẻ "vắt mũi chưa sạch" dạy cơ chứ??? Hoang đường, quá hoang đường !!!
Có lẽ với độ tuổi non nớt mới bước qua quãng thời gian THCS được vài tháng thì khi nghe thầy nói vậy, trong đầu mỗi đứa học sinh chúng tôi cảm thấy choáng váng xen lẫn sự hoang đường về câu nói đó của thầy hiệu trường. Ai đời một người thầy giáo học vị bao nhiêu năm, qua 4 năm sư phạm kết hợp với một cơ số năm kinh nghiệm không ít lại phải học cùng hay thậm chí ngồi nghe mấy "đứa học sinh" kiến thức như đứa trẻ "vắt mũi chưa sạch" dạy cơ chứ??? Hoang đường, quá hoang đường !!!
Thơ đời [part 2]
Lắm lúc lang thang giữa dòng đời
Ta như thuyền đắm giữa trùng khơi
Bâng khuâng gió lướt chiều thu nhẹ
Lắng nghe chút nhỏ chuyện sự đời:
Đôi khi thơ chẳng còn nguyên vẹn
Rớt xuống ĐỜI thành sóng vỡ ra trăng
Trăng lặng giữa đêm, đêm ngũ sắc
Sắc tràn ngập trời ánh bình yên
....
Ta nằm trên cát, cát lún ta...
Ta như thuyền đắm giữa trùng khơi
Bâng khuâng gió lướt chiều thu nhẹ
Lắng nghe chút nhỏ chuyện sự đời:
Đôi khi thơ chẳng còn nguyên vẹn
Rớt xuống ĐỜI thành sóng vỡ ra trăng
Trăng lặng giữa đêm, đêm ngũ sắc
Sắc tràn ngập trời ánh bình yên
....
Ta nằm trên cát, cát lún ta...
Thơ đời.
Ta đi tìm đâu được ánh chân lý
Giữa bốn bề bóng đêm ngập quanh ta
Giữa làn khói sương che lấp ánh mặt trời
Và
Giữa dòng người vẫn đầy giẫy những toan tính của riêng mình....
Không! Mặc kệ...
Ta mặc kệ lũ diều hâu đang xâu xé miếng mồi ngon
Mặc kệ khói sương mù, mặc kệ bóng đêm đang phủ quanh đây
Mặc cho lòng người chưa đủ tình thương
Ta vẫn đi vẫn sẽ tìm ánh chân lý đời ta.
Làm Gì Thì Làm Ngay Đi, Nhiều Khi Để Đó Sẽ Thành Không Bao Giờ!
” Ngày nào thức dậy ai cũng muốn mình thay đổi một cái gì đó, nhưng cuối cùng cuộc sống của họ vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Cho đến khi mọi thứ đã quá trễ.”- Trích phim Bụi Đời Chợ Lớn
Cuộc đời nhiều khi thật buồn cười. Sau một đêm trôi qua, khi mà năm cũ chuyển mình qua năm mới và người ta nghĩ rằng họ sẽ có những thay đổi tích cực nhưng họ không biết rằng mọi sự thay đổi luôn phải xảy ra mỗi ngày. Gạt phăng đi mọi dự định, kế hoạch trên giấy và trong ý nghĩ mà hãy bắt tay vào làm từng cái một. Không phải kế hoạch nào cũng viết ra giấy mà nó phải thực hiện bằng cái đầu và trái tim.
Học cho bạn, học cho tôi và học cho chúng ta.
Em mong muốn tôi truyền tải tới mọi
người một điều (đặc biệt những bạn đang học khá và tốt trong lớp)
hãy mở rộng tấm lòng, chia sẻ, giúp đỡ các bạn học tập chưa được
tốt trong lớp mình. Chính vì vậy, rất mong mọi người, đặc biệt là
các em đang học phổ thông, hãy dành ra đôi chút thời gian đọc để hiểu
hơn về thông điệp: cho đi để được nhận về mãi mãi.
......
Bạn tớ đã học và ôn môn Tiếng Anh để thi Đại học như thế nào? :D
Lời dẫn
Chào các em 96 chuẩn bị thi Đại học và các em khóa sau
sẽ thi Đại học. Anh là Nguyễn Viết Thủy, sinh viên K51 Đại học Ngoại thương.
Với mong muốn truyền tải và chia sẻ tới các em những kinh nghiệm, những mẹo học
và ôn thi hiệu quả, đi vào trọng tâm để đạt được mục tiêu tốt nhất. Không phải
cày ngày, cày đêm đến tận 2,3h sáng, không phải chạy lò luyện thi này, chạy lớp
học thêm kia suốt cả ngày mà hiệu quả chẳng đáng được bao. Vì vậy rất mong muốn
các em hãy dành chút thời gian để đọc những chia sẻ, những kinh nghiệm của mình
cũng như những người bạn của mình để có chút gì cho việc học tốt hơn. Mọi thứ
chỉ là nền tàng, chưa chắc là sẽ phù hợp hết hoàn toàn nhưng mong muốn nó sẽ
giúp các em tạo được chút gì đó trong việc xây dựng được cách học tốt nhất.
Nếu như khi ôn thi các môn Toán, Lý, Hóa thì anh chia
sẻ với các em rằng: Không phải cứ "trâu bò" chăm chỉ là sẽ được thì
với môn này thực sự anh phải nhấn mạnh với các em rằng: CỨ CHĂM CHỈ VÀ KIÊN
NHẪN LÀ SẼ TỐT. Tuy nhiên chăm chỉ nhưng nếu có đôi chút kinh nghiệm gì cho ta
trong quá trình học cũng sẽ tốt phải không các em ;-).
Đương nhiên nếu các em thi Ielts hay TOEIC, TOEFL thì
nó lại là một chuyện khác :)). Nhưng đây là chúng ta ôn thi ĐẠI HỌC nên cần
phải biết rằng chúng ta NÊN học cái gì :D
Bạn tớ đã học và ôn môn Văn để thi Đại học như thế nào?
Lời dẫn
Chào các em 96 chuẩn bị thi Đại
học và các em khóa sau sẽ thi Đại học. Anh là Nguyễn Viết Thủy, sinh viên K51
Đại học Ngoại thương. Với mong muốn truyền tải và chia sẻ tới các em những kinh
nghiệm, những mẹo học và ôn thi hiệu quả, đi vào trọng tâm để đạt được mục tiêu
tốt nhất. Không phải cày ngày, cày đêm đến tận 2,3h sáng, không phải chạy lò
luyện thi này, chạy lớp học thêm kia suốt cả ngày mà hiệu quả chẳng đáng được
bao. Vì vậy rất mong muốn các em hãy dành chút thời gian để đọc những chia sẻ,
những kinh nghiệm của mình cũng như những người bạn của mình để có chút gì cho
việc học tốt hơn. Mọi thứ chỉ là nền tàng, chưa chắc là sẽ phù hợp hết hoàn
toàn nhưng mong muốn nó sẽ giúp các em tạo được chút gì đó trong việc xây dựng
được cách học tốt nhất.
Tớ đã học Toán để thi Đại học như thế nào? :D
Mình đã mất gần 5 tiếng đề viết cái này. Nên hi vọng các bạn đừng
tiếc vài phút để đọc nó :D. Đặc biệt các em 96 nào năm nay thi ĐH hoặc bạn nào
có em thi ĐH năm nay thì đọc hoặc share để giúp các em có chút gì đó cho định
hướng học Toán thi ĐH :D
Đôi điều muốn gửi tới các em khóa dưới.
Anh tin rằng các em – những em tiếp xúc với anh, trò chuyện với
anh hay đọc những notes chia sẻ của anh thì cái thứ các em nhận được nhất không
phải là những kinh nghiệm, kỹ năng mà là những động lực để tiếp tục công việc,
theo đuổi thứ mình thích, những lời động viên, ý kiến tích cực từ anh.
Cái chướng ngại vật khó nhất anh
nhận thấy khi tiếp xúc với các em chính là áp lực tâm lý , nỗi
Viết cho các em thi Đại học: Học và ôn thi thế nào để hiệu quả?
Mình tin chắc khi các bạn đọc notes này xong sẽ ngộ ra
được nhiều điều và rồi sẽ biết điều chỉnh cách học của mình sao cho hiệu quả
hơn. :D. Tin mình đi vì mình và nhiều bạn đã thử và thành công ;)). Vậy nên hãy
cố gắng đọc hết nó nhé. Mình cũng mất 3 tiếng “cuộc đời” để ngồi viết nó nên
bạn đừng tiếc vài phút "cuộc đời" để đọc nhé :D
Ngày trước hồi cấp 3 thấy những đứa bạn mình ôn thi ĐH
ngày đêm. Có đứa thức khuya đến
TẾT 20 CỦA TÔI
Tết này Tôi sang tuổi 20. Có một sự khác biệt so với những Tết trước, Tết này trong con mắt của ba mẹ, hình như Tôi có vẻ "lớn" hơn một tí. Trong con mắt của bạn bè, Tôi cũng không còn được xếp vào nhóm “thanh niên nghiêm túc” nữa vì thỉnh thoảng vẫn thấy Tôi vắng mặt khi điểm danh trên giảng đường, vắng mặt trong những lúc tụ tập lớp.
Năm cũ này tôi biết tôi cũng đã làm ba mẹ buồn hơn, cũng đã làm ba mẹ muốn khóc khi thấy đứa con về quê ít hơn, lo lắng khi về phòng trọ muộn hơn.
Nhưng thực sự năm cũ với Tôi rất có ý nghĩa. Tôi đi làm thêm, tham gia nhiều hoạt động xã hội và có thêm nhiều mối quan hệ mới với các anh chị từng trải.
Năm cũ này tôi đã biết cảm nhận cuộc sống nhiều hơn. Đã biết đến giá trị của tình nguyện nhiều hơn, giá trị của cuộc sống này nhiều hơn.
Tôi đã biết cảm nhận được sự vất vả của mẹ nhiều hơn, muộn phiền trên trán ba nhiều hơn.
Năm cũ, cũng là những lần đầu tiên của tôi.
Là lần đầu tiên biết gọi về dặn mẹ nghỉ làm để ngủ sớm. Lần đầu tiên biết gọi về cho ba nhắc ba đi dạy nhớ mặc thêm áo ấm không lạnh.. Lần đầu tiên tôi biết gọi điện bảo anh đi đường nhớ cẩn thận, và nó cũng là lần đầu tiên tôi đã biết cố gắng ở lại những ngày Tết này để tự tay kiếm một khoản tiền nhỏ mua quà về tặng ba, tặng mẹ.
Mấy ngày nay mẹ vẫn hay gọi nhắc tôi Tết này nhớ mang áo ấp về không rét đậm, nhắc tôi từng li từng tí một.
Và... mẹ cũng hỏi tôi: Bao giờ về quê nghỉ Tết vậy con?. Tự dưng tôi thấy đau trong lòng.
Mai cũng là ngày 23 tháng Chạp, tôi biết giờ này ba và mẹ đang mong hai đứa con trai của mình về sum vầy cùng gia đình rước ông Táo về trời lắm. Tôi cũng đã quyết định gác hết mọi công việc, dẹp hết mọi thứ để chuẩn bị cho ngày mai được về rước Ông Táo chầu trời.
Tôi biết tình cảm với cha mẹ thì không nên viết trên này, trên cái mạng xã hội ảo này.Nhưng…chỉ đơn giản đây là những dòng cảm xúc tôi muốn viết ra và không muốn giữ mãi trong lòng.
Tết này….Tôi 20.
Hà Nội, 23h52' 22/1/2014
"Để màu dân tộc mãi bừng trên giấy điệp"
Những ngày nay dong duổi đôi chân với cái miệng hoạt động liên tục để có thể truyền tải cho mọi người về những cái hay của tranh Đông Hồ thực sự cho mình những cảm xúc đáng ngẫm. Mệt có, vui có, buồn có, thất vọng có và hi vọng cũng có. Mọi cảm xúc hòa trộn lẫn trong mình suốt những ngày đi bán tranh.
Cái vòng luẩn quẩn cuộc đời
Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn, luẩn quẩn quanh nhiều thứ: tiền tài, địa vị, danh vọng, thành tích, tình cảm...Ta cứ mải miết, mệt mỏi chạy theo những thứ đó để rồi chính chúng ta tạo ra cái cuộc đời luẩn quẩn cho chúng ta vậy.
Vì ta mong muốn tìm thấyvị ngọt – cái vị làm ta thấy một chút thỏa mãn. Một chút thỏa mãn đó lại mang lại cho ta vị ngọt rồi ta lại muốn thêm một chút vị ngọt nữa. Mà ta không bao giờ biết thỏa mãn bao nhiêu cho đủ, ngọt bao nhiêu cho vừa nên ta lại tiếp tục tìm kiếm nó. Ta không thích vị đắng, vì chỉ một chút đắng cay thôi cũng làm ta thấy như tất cả sụp đổ tất cả vậy. Chỉ một chút đắng cay thôi ta cũng để hết tâm tư và trí óc để suy nghĩ và nó lấn át gần như tất cả. Làm ta ngồi đau đơn, buồn khổ và nghĩ vẩn vơ về nó. Rồi ta lại luẩn quẩn.
Vì ta mong muốn tìm thấyvị ngọt – cái vị làm ta thấy một chút thỏa mãn. Một chút thỏa mãn đó lại mang lại cho ta vị ngọt rồi ta lại muốn thêm một chút vị ngọt nữa. Mà ta không bao giờ biết thỏa mãn bao nhiêu cho đủ, ngọt bao nhiêu cho vừa nên ta lại tiếp tục tìm kiếm nó. Ta không thích vị đắng, vì chỉ một chút đắng cay thôi cũng làm ta thấy như tất cả sụp đổ tất cả vậy. Chỉ một chút đắng cay thôi ta cũng để hết tâm tư và trí óc để suy nghĩ và nó lấn át gần như tất cả. Làm ta ngồi đau đơn, buồn khổ và nghĩ vẩn vơ về nó. Rồi ta lại luẩn quẩn.
Hãy cho đi trước khi nghĩ nhận về.
Cho đi để nhận lại, cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng với bất kỳ ai. Chúng ta thường suy nghĩ trước khi làm một điều gì đó phải có lợi cho bản thân, sau đó mới cân nhắc quyết định có nên làm hay không. Nhưng sẽ thật tẻ nhạt nếu như chúng ta chỉ nghĩ cho riêng mình, trước khi muốn nhận được một điều gì tốt đẹp, chúng ta phải học cách cho đi.
Một câu chuyện đã cũ nhưng luồng tư tưởng và suy nghĩ từ nó sẽ chẳng bao giờ cũ.
Tuổi trẻ - thành công hay thất bại?
Nếu bạn muốn nhìn nhận rõ ràng về thực trạng bản thân, hãy cố gắng đọc những dòng này. Nếu bạn vẫn muốn tiếp tục cuộc sống bình lặng của mình như hiện tại, hãy bỏ qua.
Bài thơ từ một người anh.
"Đêm thật buồn nhếch môi cười thật nhẹ
Nghĩ 1 chút về lẽ sống , tình yêu
Tuổi thanh niên như dang rộng cánh diều
Bao hoà bão và bao điều mơ ước
Cuộc đời này không cho ta chọn lại
Mất ngủ, nghe nhạc, chat cùng một người anh làm mình cảm thấy muốn viết 1 điều gì đó ngay lập tức cho dòng cảm xúc lúc này.
Cuộc đời này không cho ta chọn lại ! Đúng, khi con người ta đã quyết định điều gì đó. Dù nó đúng hay sai ta cũng không thể quay ngược thời gian trở lại để quyết định khác được.
Hoạt hình và bài học cuộc sống.
Hồi còn bé thích xem 2 phim hoạt hình là: "Tom and Jerry" và "Thủy thủ popeye" nhất. Hồi đó bé, không biết gì, thắc mắc thằng Bluto to gấp 2, 3 lần Popeye, khỏe hơn nữa vậy mà kết thúc vẫn là kẻ bại trận. Những lúc Popeye bị đánh cho mặt mày biến dạng, chẳng còn sức để mà gượng dậy thì được ném ngay một nắm rau chân vịt ăn nhồm nhoàm xong khỏe hơn siêu nhân :)). Đánh cho Bluto lên bờ xuống ruộng xong bế Olive Oyl lên, trên miệg vãn ngậm tẩu thuốc. Hai người được hạnh phúc bên nhau.
Những lúc đó lại tưởng tượng ra
Câu chuyện gia sư của tôi.
Một câu chuyện mình đã rất muốn kể, dành cho những bạn sinh viên muốn đi gia sư và hiểu về gia sư thế nào.
Cảm giác của mọi người thế nào khi mà đi gia sư và gặp phụ huynh chẳng cần quan tâm đến việc học hành của con em mình. Không cần biết năng lực của gia sư thế nào.
Hồi tháng 6 mình có
Người ta lớn để làm gì?
Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,... và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn...
Thơ thẩn, thẩn thơ với 2 thằng bạn thân.
... Chuyện tình mưa...
Có những ngày vẩn vơ qua lối nhỏ
Chỉ thầm mong thấy một bóng hình
Người thương ơi sao cứ mãi vô tình
Để mình tôi độc bước lạnh co ro
Viết cho tuổi 18
Tuổi 18- nó cứ nghĩ rằng mình đã đủ chững chạc, đủ trưởng thành để có thể tự quyết định nhưng nó đã nhầm, nó thực sự vẫn còn hồ đồ và bảo thủ lắm.
Tuổi 18 - cái tuổi đánh dấu nhiều sự đổi thay trong cuộc đời của nó lắm.
Tuổi 18 - cái tuổi đánh dấu nhiều sự đổi thay trong cuộc đời của nó lắm.
Nó đã từng nghĩ rằng
Subscribe to:
Posts (Atom)