Cô đơn và nỗi buồn luôn là đề tài cuốn hút tới phần lớn chúng ta nhất, nó tác động mạnh mẽ tới cảm xúc ta, nó cuốn ta vào vòng xoáy của nó vô hình lúc nào không hay. Ta chìm đắm trong nó và rồi nhiều lúc chẳng muốn thoát ra.
Người ta có thể trốn sự cô đơn bằng những nụ cười gượng gạo giữa đám đông nhộn nhịp, trốn tránh nỗi buồn bằng những bản nhạc sôi động hay những bản nhạc không lời chứa đựng tâm tư tan. Nhưng chẳng thể trốn chạy được chính mình, chính cái cảm xúc đó bên tận sâu thẳm trong ta.
Cô đơn và nỗi buồn không phải là khoảng trống để ta lấp đầy nó. Ta có thể để nó cuốn ta vào nhưng hãy đừng để chìm đắm trong nó. Vì bản chất con người vốn cô đơn và tồn tại những nỗi buồn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc, đều có những lúc thấy buồn. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người, đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một người thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
0 comments:
Post a Comment