Tôi thấy kỳ lạ,thế giới này chẳng lẽ nhỏ bé và nhạt nhẽo vậy ư, cớ sao người ta dễ dàng để bản thân buồn vì những điều nhỏ nhặt chẳng đáng khi xảy đến với mình vậy.
Cô bạn sinh viên học lớp giao dịch cùng tôi bật khóc vì thiếu 0.1 nữa là được điểm A. Còn tôi, tôi vẫn mỉm cười vui vẻ với những gì mình có. Dù rằng điểm thi cũng chẳng cao là mấy. Thằng bạn đau khổ vì chia tay người yêu. Ai đó buồn vì một ngày mưa tầm tã hay chẳng có chỗ nào để đi chơi. Cũng buồn
Nỗi buồn có lẽ đến dễ dàng với mỗi người và nó gây ấn tượng mạnh và cảm xúc thì phải. Để con người ta nghĩ rằng, chả còn ai bất hạnh như mình. Và rồi họ bị nỗi buồn đó gặm nhấm đi cảm xúc của mình. Chìm đắm trong khổ đau và nước mắt.
Suốt từ hồi cấp 2 đến giờ, mỗi cấp học tôi lại có đứa bạn mất người thân. Ấy vậy mà kỳ lạ tôi chưa bao giờ thấy chúng nó buồn hay suy sụp. Chúng vẫn vui chơi như những ngày bình thường khác. Còn nỗi buồn nào cô đơn và đau nhói hơn nỗi buồn mất người thân đâu. Ấy vậy mà họ vẫn giữ cho mình vui vẻ bình thường đó thôi. Thế mà có những người lại hay buồn vì những điều chẳng đáng như vậy.
Tại sao nhiều người lại dễ dàng để mình chịu khuất phục trước những nỗi buồn nhỏ nhỏ vậy nhỉ. Có nhiều nỗi buồn to to, đến thường ngày, ăn sâu tận vào tim gan. Ấy thế mà họ vẫn giải quyết trọn vẹn và dễ dàng được đấy thôi. Buồn đái chẳng hạn.
0 comments:
Post a Comment