Ông ngoại mình kém bà ngoại 1 tuổi. Hồi trẻ ông là thầy đồ trong làng. Ông hay làm thơ lắm. Mà kỳ lạ là chả hiểu sao ông biết nhiều câu chuyện vậy. Đủ thể loại từ lịch sử xa xưa cho đến cổ tích đời thường. Hồi bé tí hin mình hay vào ông chơi để nghe ông kể chuyện đọc thơ. Ông có tập thơ làm từ hồi kháng chiến đánh bọn Mỹ. Ông bảo: tao làm thơ những ngày kháng chiến để quên đi nỗi nhớ nhà. Với lại bom đạn cứ bay trước mặt, biết đâu được liệu có ngày trở về, làm thơ coi như viết nhật ký cho mình thôi.
Mình nhớ có một dạo hỏi ông sao ông nhiều câu chuyện kể vậy. Lại đùa vui: tao kể chuyện làm thơ thì mới lái được cái máy bay nặng chình trịch của bà mày chớ. Thành thử hóa ra ngày trước ông làm thơ kể chuyện để tán bà. Chả biết có đúng không như cũng kệ, nghe có vẻ cái món làm thơ tán gái của ông cũng khoái phết chớ nhỉ. Rồi ông mất hồi ngày mình được hơn chục tuổi. Kể từ đó mình cũng chả còn nghe kể chuyện hay nghe thơ từ ông nữa. Lại vùi đầu vào ngày tháng học tập trên trường và chơi lông bông ngoài đường với đám bạn cùng làng.
Dạo nọ đọc facebook ai đó, chả nhớ ai bảo rằng: nhà văn Nguyễn Nhật Ánh mỗi ngày dành 5 tiếng ngồi viết. Cứ tằng tằng ngày nào cũng vậy, chả ngày nào là không. Lại chợt nghĩ: chà, chắc hồi xưa ông cũng ngày nào cũng làm 5 bài thơ và kể 5 câu chuyện chứ chả chơi. Thế nên mới tán bà được chớ.
Ngẫm lại, đời người cũng chả khác nào câu chuyện. Thằng nào kể hay thì thằng ý được lòng người. Cuối cùng thì người ta cũng chỉ muốn nghe kể chuyện chớ nào có muốn nghe mấy cái ba linh tinh học thuyết học giả. Mà hẳn nào nghe mấy tay nói trên TED lại hay thế. Chắc bọn này mỗi ngày phải kể 10 câu chuyện chớ chả chơi. Thôi thì mình cũng tập làm người kể chuyện vậy. Ngày kể vài ba câu chuyện làm vài ba bài thơ cho vui cửa vui phây. Biết đâu sau này lại làm thơ kể chuyện giỏi như ông ngoại. Gái theo ầm ầm. Biết đâu đấy. Nhỉ.
0 comments:
Post a Comment