[Tản mạn] Nỗi buồn và cái đẹp
Người ta có xu hướng tìm đến những thứ có điểm chung với mình. Rất dễ đồng cảm với những điều đó. Hai người bạn chơi với nhau vì tìm được một vài điểm chung nào đó. Chàng trai yêu cô gái vì tìm thấy anh ta ở đâu đó trong con người cô gái. Hai người đồng nghiệp tìm đến nhau, để làm việc cùng nhau vì chung một lý tưởng nào đó. Nhưng có hai thứ, vượt trên cả điểm chung, người ta vẫn tìm đến. Đó là: nỗi buồn và cái đẹp. Đơn giản nó tác động quá mạnh mẽ tới cảm xúc của người ta.
Nỗi buồn, có lẽ là thứ duy nhất người ta chẳng muốn xảy ra với mình nhưng lại khiến họ luôn muốn chiếm đoạt nó. Kỳ lạ, chẳng hiểu sao lại như vậy nữa. Có lẽ, tận ẩn sâu trong mỗi người vẫn cho rằng có một nỗi buồn chẳng thể nói ra. Có lẽ vậy. Mà đúng là như vậy thì chính xác hơn. Ai chả muốn người khác quan tâm tới mình. Và nỗi buồn giống như một thứ công cụ giúp người ta kéo được sự quan tâm của người khác với mình. Buồn sâu thẳm chẳng thể thấy nhưng kỳ thực nào có đâu.
Cái đẹp thì giống như một món quà mà thượng đế gửi xuống trần gian vậy. Ai cũng muốn chiếm hữu nó dù rằng mình chẳng phải người nhận. Nhưng cái đẹp nó cũng thật đáng thương, ngoài cái đón nhận nó cũng chẳng ít những con mắt đố kị và đầy rẫy sự ghen ghét.
Thế nên cũng chẳng mấy là lạ khi những bản tình ca buồn lại luôn ghi dấu ấn mạnh và sâu lắng tới người nghe, Những bức hình đẹp lại luôn đón nhận những lời tán dương nhiều nhất. Vậy mới thấy, những người nhạc sĩ, những nhiếp ảnh gia, họ thật tài tình. Biết tìm đến đúng những cảm xúc mạnh liệt nhất của phần lớn con người mà đánh vào. Để người ta thấy được sự đồng cảm mà tự tìm đến những bài hát, những bức hình của mình.
À mà "người ta" là thằng nào vậy mấy bạn? :3
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment